Sunday, February 14, 2016

Thay cho câu trả lời gửi đến tin nhắn mà Cung Lan không hồi âm

Ngày Tình Yêu đã nhắc nhở những người yêu nhau tặng hoa, tặng kẹo, gửi lời chúc tụng...và tôi buồn biết bao khi hiểu tâm trạng buồn của người bạn mà tôi không thể giải khuây vì thế tôi xin viết những giòng chữ này thay cho câu trả lời về tình yêu của ai đó.

Cách đây 40 năm trong khuôn viên trường CĐSP Nha Trang( Trường Bá Ninh cũ) trong một buổi chiều có một người sinh viên cùng lớp với tôi đã chận tôi lại và nói với tôi rằng :  Nếu tôi không nói yêu anh ta, anh ta sẽ đi xuống biển tự tử ngay. Tôi lạnh lùng trả lời :" Nếu muốn thì cứ đi tự tử đi!" Rồi tôi đạp xe về nhà. Sáng hôm sau đi học, tôi nghe bạn kể tối hôm qua anh ta đã đấm tay vào hai cây

trong khuôn trường đến chảy máu rồi vào khu tập thể nữ réo om sòm tên tôi.
Bạn bè CDSP khóa 1 Ban Sử Địa hầu như biết chuyện này nhưng mọi người tế nhị không đề cập hay nhắc nhở gì. Mọi người biết tính tôi. Tôi thích chơi bạn trai hơn bạn gái nhưng bạn là bạn. Không có sự ngoại lệ. Tôi có chuyện riêng của mình và dứt khoát với sự khẳng định đó! Không thay đổi. Nếu vượt qua giới hạn của tình bạn nghĩa là không còn quay trở lại ( Lúc nhỏ tôi khùng như thế ai mà biết thế nào!) 

Khi ra trường tôi từ giã Nha Trang, đăng ký vào Sông Mao dạy. Đến nơi xa xôi tưởng yên thân không ai biết đến . Ai dè khi khóa1 CDSP Phan Rang ra trường, một anh gíáo viên mới đến trường Sông Mao, vừa  mới nghe tôi giới thiệu tên, liền nói ngay " A! Chị là CTL đây sao?Tôi nghe tên chị lâu rồi!" , Tôi ngạc nhiên hỏi: " Vì sao anh nghe tên tôi?" Anh nói " Hồi tôi đến trường Phan Rang thực tập có gặp anh NVB. ảnh nói ảnh là sinh viên khóa 1 CDSP Nha Trang rồi  ảnh kể là ảnh "bồ" con nhỏ tên CTL mà con CTL này đen đến nổi bỏ vào thùng than không thấy để kéo ra!"
 Tôi điềm tĩnh hỏi "Rồi ông NVB ấy có nói vì sao ổng bồ với tôi mà hết không? " " Ổng nói tính con CTL trẻ con không hạp nên ổng bỏ!" Tôi chỉ cười không nói gì hết. 

Đến khi em gái tôi post hình hai cây trong khuôn viên trường CDSP cao lớn sau 40 năm tôi kể cho em tôi nghe chuyện nói láo của anh chàng NVB, người đã từng áp lực tôi bằng chuyện quyên sinh. Con nhỏ em tôi bàng hoàng. khi nghe anh ta nói " bồ" với tôi và càng kinh hoàng hơn khi nghe chuyện " Đen đến nỗi bỏ vào thùng than không thâý để"vớt ra"! 

Tôi đã từng trải nghiệm một chuyện như thế đó nhưng tôi chẳng bao giờ kể ai cả những người thân. Cho đến ngày trở lại thăm Sông Mao vào mùa hè năm 2012, khi dừng xe ghé quán Mì Quảng Phan Rang tôi không ngờ gặp anh chàng giáo viên CDSP khóa 1 Phan Rang ngày nào.
Tôi đã khá ngỡ ngàng khi một người đến bàn tôi hỏi :" Chị có phải là CTL không?" Tôi đã reo vui khi nhận ra anh ta. Chúng tôi nhắc vài kỷ niệm khi còn dạy chung ở Sông Mao rồi vắn tắt đời sống riêng của mỗi người. 
 Giá như không có hai chị bạn cùng đi chung, tôi sẽ hỏi anh ta còn nhớ câu chuyện con nhỏ đen đến nỗi bỏ vào thùng than không thấy để vớt ra mà anh kể cho tôi nghe trong lần đầu tiên gặp mặt không. Nhưng tôi nghĩ chẳng ích lợi hay hay ho gì.

Đối với tôi, chuyện này chỉ là chuyện vui nhưng mỗi lần nghĩ lại tôi công nhận lúc nhỏ tôi rât thông minh. Tôi không bị áp lực bởi người khác và trực giác cho tôi biết ai là ai. Tôi không cần lời đe dọa của má :" Con trai nắm tay sẽ có bầu!"

 Tôi thông minh nhờ đọc nhiều sách. Một trong những truyện tôi đọc là truyện ngắn về một cô gái rất sang trọng, quý phái, lái xe sang đến quán rượu gặp một người đàn ông đẹp trai lịch lãm và cô yêu anh ta trong khung cảnh hết sức lãng mạn . Sau một đêm ân ái. Sáng thức dậy cô ta thâý quyển sách mà cô đem theo có tiền anh chàng kia để lại.

 Như vậy đó! Đàn bà thì lãng mạn còn đàn ông thì khác. Truyện ngắn này đã dạy tôi rất nhiều. Tôi nghĩ bạn đã từng đọc truyện ngắn này,biết tác giả là ai, hiểu vì sao tôi nói với bạn như thế.....
Cung Thị Lan
 Valentine Ngày 14 tháng 2 năm 2016




No comments:

Post a Comment