Trong chuyến về Việt Nam năm nay, khi các em của tôi cho biết sẽ tổ chức cho gia đình du lịch ở lại đêm tại đảo Bình Hưng, tôi gật đầu bằng lòng và không hề quan tâm đến chữ đẹp khi các em tôi ca tụng về hòn đảo này. Đối với tôi, khi được đi chơi chung với bà con trong đại gia đình để có nhiều kỷ niệm là chuyện cần thiết còn chuyện biển đảo đẹp hay không đẹp không quan trọng.
Vốn sinh trưởng tại miền cát trắng Nha Trang, và đã từng du lịch nhiều lần, tôi khá rõ về sự khác biệt đậm nét giữa các vùng biển đảo của Việt Nam hiện nay so với trước năm 1975. Sự đầu tư ráo riết của các nhà kinh doanh du lịch đã biến những vùng biển Việt Nam thành những nơi xa xỉ tân kỳ và đánh mất vẻ đẹp mộc mạc thuần khiết của những làng chài nơi mà hiện thời ngư dân khó có thể mưu sinh. Tôi hờ hững nghĩ: " Chẳng biết đảo Bình Hưng ở đâu. Chắc là thuộc vùng biển của Vạn Giã, Ninh Hòa hay Nha Trang gì đó! Nhưng ở đâu rồi cũng giống như các đảo mình đã từng đến. Chẳng có gì thú vị cả!"
Thế nhưng, khi ngồi trong chiếc xe chở mười ba người của nhóm chúng tôi trực chỉ về hướng Đông Nam tôi đã đánh mất sự thờ ơ của mình vì những lời bàn tán của những đứa em họ:
" Nếu đi đảo Bình Ba thì thích hơn nhưng bây giờ người ta cấm người ngoại quốc ngủ lại ở đó rồi!"
"Nghe đâu đảo Bình Hưng cũng sẽ không cho người ngoại quốc ở lại đêm như đảo Bình Ba vì cả hai đảo này đều có vị trí quan trọng trong vịnh Cam Ranh."
"Bình Ba! Ồ,thì ra đảo Bình Hưng gần đảo Bình Ba của vịnh Cam Ranh, chứ không phải các đảo thuộc vùng biển Vạn Giã!" Tôi suýt nói to hết những điều đang nghĩ trong đầu nhưng kịp gượm lại, suy nghĩ tiếp:" Không biết ai là người ngoại quốc đây? Anh chàng Pháp bạn trai của cô em họ đang cùng ở trên xe hay là mình? Mà cũng phải thôi! Trong tình hình lộn xộn của biển Đông lúc này, những người không phải là công dân Việt đều bị dè chừng là phải ! Dù sao hôm nay mình được đi đến đó là may lắm rồi!"
Mặc dù nghĩ thế nhưng nỗi buồn từ từ xâm chiếm trong từng ý nghĩ của tôi. Tôi thường xúc động khi nghe những tên Cam Ranh, Ba Ngòi, Mỹ Ca và cây số 9 bởi vì đây là những nơi tôi thường xuyên đến thăm gia đình chú thím Thuần và chơi với những đứa em họ của tôi vào những năm 1968 và 1969. Cứ đến ngày chủ nhật cuối tuần, tôi thường được họ hàng tôi dẫn đi xe đò vào Cam Ranh; cho nên, hễ ai nhắc đến chữ Cam Ranh là tôi nghĩ ngay đến chú thím Thuần và luôn tưởng tượng Cam Ranh là cánh tay nối dài của thân thể Nha Trang như sự vươn xa của gia đình nhỏ nhưng vẫn gắn bó chặt chẽ với đại gia đình. Mỗi lần bà con gặp nhau, những cái ôm chầm chặt chẽ, những tiếng cười giòn tan, những tiếng nói vui nhộn và những lời mời mọc ân cần làm cho tôi thấm thía tình bà con ruột thịt nhiều hơn. Tôi nhớ làm sao những con ghẹ lớn chắc thịt, đầy gạch mà thím Thuần quảng cáo khi giục chúng tôi ăn để "cho biết sự khác biệt giữa ghẹ Cam Ranh với ghẹ Nha Trang". Tôi nhớ làm sao cái sân sau hướng ra cảng Đá Bạc, nơi bọn trẻ chúng tôi luôn ngong ngóng chờ nắng nhạt, chờ thuỷ triều rút nước để được ra bãi bắt ốc và những con sao biển. Và tôi không thể nào quên được những buổi tối đi bộ ra cảng Ba Ngòi nhìn những ánh đèn thấp thoáng ngoài khơi. Trong những buổi tối như thế, những đứa em họ của tôi hay kể cho chúng tôi về vẻ đẹp diệu kỳ của đảo Bình Ba trước mặt và mỗi lần về nhà chúng thường vòi chú thím Thuần cho cả bọn đáp tàu ra đó để chúng có thể chứng minh lời quảng cáo của chúng. Tên "Bình Ba" luôn được lập đi lập lại với lời hứa của những người lớn nhưng tôi chưa từng được một người lớn nào tạo điều kiện cho tôi được thấy Bình Ba là nơi như thế nào. Khi vào trường trung học tôi không vào Cam Ranh thường xuyên nữa nhưng hai chữ Bình Ba khắc sâu vào ký ức của tôi với niềm khao khát vô biên.
Mãi đến Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972, khi chú Thang, chú họ của tôi, đưa gia đình chạy từ Pleiku xuống tá túc tại NhaTrang và dời cả nhà vào cây số 9 Ba Ngòi ở thì tôi được dịp theo các con gái của chú Thang vào Cam Ranh. Được vào Cam Ranh chơi nhưng tôi không thể đến thăm chú thím Thuần ở Cảng Đá Bạc vì chú Thang không có phương tiện di chuyển. Hơn nữa tình trạng gà trống nuôi con của chú đã vất vả nay phải sống xa nhà trong tình cảnh ở nhờ càng thêm chật vật hơn. Nhà chú Thang là nơi tạm trú do anh bà con làm trong ty Xã Hội cho ở tạm trong một thời gian ngắn. Căn nhà xây đơn giản với mái tôn, vách ván, cửa gỗ giống như những căn nhà dã chiến được xây kề vách nhau trong những khu gia binh. Nó không đầy đủ tiện nghi như nhà chú thím Thuần nhưng tôi rất thích ở đó vì tôi thích chơi với Hà, Khê và Dương, ba đứa con gái của chú xấp xỉ độ tuổi của tôi. Nhưng trong bảy người con gái của chú, tôi thích nhất là chị Giang, con đầu của chú Thang. Chị Giang là con chú của tôi, nghĩa là vai em tôi nhưng vì chị lớn hơn tôi khá nhiều nên tôi quen gọi chị là chị. Sau khi thím Thang mất, chị Giang là người thay mẹ cáng đáng chăm lo đàn em sáu đứa con gái. Là người đảm đang và trách nhiệm, chị thường cho toàn mọi việc nấu ăn, giặt giũ, và dọn dẹp trong nhà. Chúng tôi đều yêu mến chị bởi tính chị hiền lành và hay chiều chuộng chúng tôi. Biết chúng tôi phải chịu đựng sức nóng trong căn nhà tôn và nhàm chán với sự buồn tẻ trong khu chung cư, chị Giang thường chịu khó dắt bọn trẻ chúng tôi ra biển tắm và bắt ốc. Thường thường sau bữa ăn trưa chị Giang hay hứa dẫn chúng tôi đi biển. Mỗi lần như thế, mấy đứa con gái chúng tôi dẹp ngay trò chơi ô làng còn lở dở trong buổi sáng rồi lục đục tìm mũ và ngồi chờ. Chị Giang biết ý tìm bao ny lông phát cho chúng tôi mỗi đứa một cái rồi chờ nắng vừa dịu là dắt chúng tôi đi ngay.
Chúng tôi thường đến bãi khi trời còn nắng và thuỷ triều chưa rút nhiều nên chúng tôi được dịp tắm biển thỏa thích. Khi nước triều rút xa và những rặng đá thâm thấp lộ hẳn ra dưới chân, chúng tôi thi nhau nhặt ốc bỏ vào túi ny lông. Rất nhiều loại sò, ốc khác nhau. Nhiều nhất là loại ốc có hình tam giác. Chúng tôi chỉ nhặt trong tích tắc là được cả túi ny lông đầy. Nhặt ốc xong, chúng tôi nhặt rong biển. Những loại rong này được ngư dân phơi để nấu canh hay chè rau câu. Lần nào đi biển về, chị Giang cũng sớt ốc để dành nấu bún và phơi rong biển để nấu canh hay nấu chè vào ngày hôm sau. Chị Giang chỉ luộc một ít ốc vì chị biết chúng tôi chẳng ăn bao nhiêu. Đúng như chị nghĩ, chúng tôi không thích ăn thường xuyên những loại ốc khác với với những loại ốc thường bán ngoài chợ như ốc bưu, ốc hương, ốc gạo... nhưng ăn vì vui và hãnh diện. Chẳng gì thích bằng được ăn hải sản chính tay mình nhặt từ biển về. Biển đã cho tôi ý nghĩ về sự ban phát công bình và vô vị lợi. Biển không phân biệt già hay trẻ, giàu hay nghèo, sang hay hèn, miễn là chịu khó thì biển cho tất cả những gì biển có. Hầu hết ngư dân cần cù và siêng năng thường được biển đền bù xứng đáng. Những ghe đầy cá, cua, tôm, ghẹ. Những rổ đầy các loại ốc. Những thúng đầy các loại rong. Tất cả là quà của biển dành cho dân chài hàng ngày để sinh sống. Biển đã cho họ một đời sống thật thoải mái và an vui. Những lần đi ngang qua nơi cư ngụ của họ, tôi luôn luôn bắt gặp những ánh mắt tươi vui và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt rám nắng của họ.
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ đến khu làng chài ở Xóm Cồn, Vĩnh Phước, Nha Trang bị cháy vài tháng trước rồi chợt hiểu vì sao tôi thường miễn cưỡng nói rằng: "Đi chơi nơi nào cũng được! Làm gì cũng được! Sao cũng được!" Sự mất mát lịm vào tim tôi từ lúc nào khiến cho ý nghĩ của tôi trở nên uể oải và chán nản! Biết làm sao hơn khi cái đẹp đẽ của cuộc đời này chỉ cái vỏ bọc. Một cái vỏ ngoài tuyệt mỹ gói ghém sự trái ngược hoàn toàn ở bên trong.
Nếu trước đây tôi chua xót với cảnh chênh lệch khá lớn giữa người giàu và người nghèo nơi đất Phật Ấn Độ, từng đau lòng với cảnh đổ máu nơi đất Thánh Do Thái bao nhiêu, thì ngày nay tôi cảm thấy buồn chán khi chứng kiến nhiều cảnh khó coi và trái đạo đức ngay tại nơi chôn nhau cắt rốn của mình bấy nhiêu. Đàng sau sự sang trọng và mỹ miều là sự đắng cay và chua xót. Hình như mọi người cũng đã rõ điều này nhưng cố tình lãng quên để sống. Bởi vì sau những tháng ngày bôn ba kiếm kế sinh nhai, người ta cố gắng vin vào cái gì đó có thể làm thư giãn tâm hồn. Biết làm sao hơn? Thôi thì đành!
Các em tôi trở nên linh hoạt và vui vẻ hẳn khi chiếc xe ghé vào vườn vú sữa. Tôi cũng cảm thấy vui lây khi len lỏi qua những hàng cây, hái trái và chia phần.
Thăm vườn, ăn trái xong, chúng tôi tiếp tục lên đường với những tiếng nói cười vui vẻ và liên tục.
Khi đi sâu vào đoạn đường mới mở gập ghềnh, và vắng vẻ của địa phận Phan Rang- Bình Thuận, xe chúng tôi dịu bớt tiếng nói cười. Đa số dồn mắt dõi theo hướng xe chạy hay chăm chú cảnh hoang dại hai bên đường. Hơn nửa giờ, khi xe ngừng tại trạm thu phí, những câu nói têu tếu xôn xao vang lên. Mấy đứa em tôi bàn chuyện tránh nộp lệ phí với câu hết sức giễu. Tôi không tham gia vào những câu nói đùa vô thưởng vô phạt nhưng bật cười một mình khi nhìn thấy sự tương phản giữa cái chòi bằng bạt vải đơn sơ với cái chắn có màu đỏ trắng kiểu như các cây chắn đường ở nước ngoài.
Tôi không hiểu trạm thu lệ phí này thu được bao nhiêu tiền trong một ngày và số tiền thu phí có trích được phần nào cho người gác cổng thu phí không. Chỉ hiểu những người làm công việc này rất mệt vì họ phải ở trong tình trạng bất tiện và không đầy đủ.
Tôi nhớ trước năm 1975, những đứa học sinh trung học chúng tôi thường đạp xe xa để tắm biển, cắm trại. Lúc thì Bãi Tiên, lúc thì Bãi Dương lúc thì Hòn Chồng. Mỗi lần đi cắm trại như thế chúng tôi chỉ đem theo những thứ đơn giản như bánh tráng, rau, dưa và nước mắm. Sau đó những anh lớn sẽ bơi xa đâm cá, đâm mực về nướng cho ăn. Chúng tôi được tự do đến những nơi chúng tôi thích mà không phải trả một chi phí nào. Giờ đây tôi cũng không phải trả chi phí nào trong cảnh nhập gia tuỳ tục. Vợ chồng Phú Quốc và MinhTâm, em họ của tôi, chi trả mọi thứ trong chuyến du lịch cho toàn gia đình. Riêng đối với những bà con ở xa về quê, chuyến du lịch được xem như món quà tình nghĩa của gia đình. Như vậy thì đàng nào người trong gia đình chúng tôi cũng phải có người đứng mũi chịu sào, thay cho tất cả!
Qua trạm thu lệ phí, xe đậu vào bãi ngay. Chúng tôi lần lượt lấy hành lý nối đuôi nhau đi xuống bãi hướng về phía chiếc tàu đang chờ.
Khoảng hai mươi phút, tàu đưa chúng tôi đáp vào đảo Bình Hưng. Khi tàu vừa cập bến, chúng tôi được một người đàn ông và một người đàn bà đón chào vồn vã với khuôn mặt tươi vui và thân thiện.
Qua đối thoại giữa họ và vợ chồng Quốc, tôi được biết đây là vợ chồng chủ nhà trọ. Hai người này sẽ chăm lo nơi ăn chốn ở và liên lạc các phương tiện đưa nhóm chúng tôi đến những nơi đẹp và đặc biệt thuộc vùng biển đảo này. Cung cách vồn vã và thân tình của họ cho tôi cảm giác như được bà con đón về nhà nghỉ hè. Mấy đứa em của tôi có lẽ đã quen cung cách của những người trong ngành du lịch, vô tư vô lự nhanh bước theo hai vợ chồng người chủ nhà trọ.
Tôi cũng bước nhanh theo chúng và càng bước tôi càng thấy lòng mình vui phơi phới. Sở dĩ tôi như thế vì tôi thấy khá nhiều chú chó đi qua lại lởn quởn hay nằm lăn giữa đường. Chưa bao giờ tôi thấy được cảnh lạ lẫm này!
Trong thành phố Nha Trang hiện thời, hiếm thấy cảnh chó chạy rong, chó ngồi hiên ngang giữ nhà trước cổng hay chó nằm ngay giữa đường thoải mái và vô tư như những chú chó ở đảo Bình Hưng này.
Nạn cẩu tặc với những dụng cụ bắt chó quy mô và tàn ác khiến cho chủ của chó phải thấp thỏm, phập phồng lo sợ canh chừng chó của họ chẳng khác gì canh giữ tài sản như điện thoại cầm tay, túi xách hay xe máy đậu ngoài đường.
Ai có thể ngờ thành phố Nha Trang xinh đẹp và hiền hòa ngày nào nay trở thành nơi xảy ra đầy dẫy nạn bắt chó, giết chó quy mô và tàn ác. Chính ba con chó của Cúc, em gái ruột của tôi ở tại Nha Trang đã thành nạn nhân cho các "đặc vụ" cẩu tặc.
Có đáng buồn không khi thành phố biển với nhiều nhà cao tầng, và hào nhoáng như bây giờ nhưng không còn văn minh lịch sự. Ngày xưa nuôi chó vốn dĩ để chó canh giữ nhà giờ đây nuôi chó để canh giữ chó, ngừa kẻ trộm chó, ngừa kẻ giết chó! Và buồn cười làm sao khi niềm vui hiện tại của tôi chỉ vì tôi thấy hình ảnh mấy chú chó tự do nằm ngoài đường! Có lẽ hình ảnh đặc biệt này đã cho tôi tìm lại chút "dễ thương" của ngày tháng cũ.
Rồng rắn nối đuôi nhau đi theo vợ chồng chủ trọ trên con đường hẹp xuyên qua những căn nhà nối tiếp lên đồi, các em họ của tôi nhắc nhở nhau nên tiết kiệm nước khi tắm rửa vì các đảo thường có nạn hiếm nước. Ngay lúc những lời căn dặn truyền đi, chúng tôi bắt gặp một giếng đầy nước được xây xi măng gọn gàng và tử tế ven đường sát cạnh căn nhà trên triền dốc.
Không thể đoán được cái giếng này được xây từ lúc nào và ai là người thông minh đoán được mạch nước để đào cái giếng đầy nước như thế.
Chỉ biết cái giếng được sử dụng bởi nhiều người sống kề cận quanh đó chứ không thuộc cá nhân hay gia đình riêng nào.
Đi tiếp lên dốc tôi thấy nhiều bao lưới to gói gọn vô số lon nước ngọt phế liệu chất chồng lên nhau cao ngất nhưng gọn gàng trước một căn nhà.
Tôi đoán chủ nhân căn nhà là người mua phế liệu hoặc tích luỹ bằng hình thức nào khác. Tôi không biết chủ nhân của nguồn phế liệu này sẽ sử dụng chúng như thế nào, bán chúng bằng hình thức nào, ở đâu và lợi nhuận có đáng kể không nhưng sự gọn gàng ngăn nắp của những bao phế liệu đặt ngay trước nhà giữa con dốc hẹp khiến tôi ngưỡng mộ đức tính siêng năng và tháo vát của người dân ở nơi đây!
Mỹ cảm với cái giếng dùng chung và sự sạch sẽ ngăn nắp của những căn nhà nối tiếp lên dốc, tôi cảm thấy bước chân của mình nhẹ bổng trên con đường xi măng gọn sạch. Sự biểu hiện văn minh và đoàn kết của cư dân Bình Hưng đã làm tinh thần của tôi phấn chấn và hoàn toàn xóa hẳn sự ểu oải và bàng quan của tôi trước đây lên đường.
Cho nên, khi nghe chủ nhân căn nhà trọ đề nghị chúng tôi đi tham quan ngọn Hải Đăng Hòn Chút ngay sau khi cất hành lý, tôi vội vã hưởng ứng cùng các em tôi ngay.
Người chủ trọ đã cử hai chiếc xe điện chở nhóm chúng tôi lên núi hòn Bù nơi ngọn Hải Đăng Hòn Chút ngự trị.
Sau nửa giờ lên dốc núi, hai chiếc xe điện vào tận trong khu vực của Hải Đăng. Chúng tôi mười ba người không ai bảo ai cùng đến triền núi cao nhìn xuống và lặng ngắm thật lâu.
Thú vị với vẻ đẹp dịu dàng và êm ả của đảo Bình Hưng trong nắng chiều, chúng tôi đồng lòng tụ họp thành nhóm chụp hình chung để làm kỷ niệm.
Tôi không biết các nhóm du lịch khác có được đến ngọn hải đăng này dễ dàng không và không hiểu tại sao nhóm chúng tôi đến đây dễ đến như vậy. Lờ mờ tôi đoán là nhờ người chủ trọ có uy tín nên khi ông làm hướng dẫn viên, chúng tôi không gặp khó khăn. Dù bất cứ lý do gì để được đến nơi đây, tôi nghĩ mình là người may mắn và hạnh phúc nhất trong nhóm. Được đứng trên núi Hòn Bù nhìn toàn cảnh của đảo Bình Hưng trong buổi chiều êm ả đã là đặc ân đối với tôi. Hơn thế nữa, tôi không ngờ mình được phép vào tận bên trong khu nhà của biên phòng và được đi lên thang cuốn để đến tận ngọn Hải Đăng.
Trời lúc này đã nhạt nắng, biển yên ắng không còn nhiều ghe thuyền. Thấp thoáng vài chiếc thuyền đang di chuyển thật nhanh hướng về phía đảo. Hình như sau một ngày đánh cá hay di chuyển từ đất liền tới đảo để đón khách và buôn bán, tất cả các ghe tàu của đảo Bình Hưng đều quay trở về.
Tôi không hiểu khi trời tắt hết nắng đến tối đen, có chiếc thuyền nào còn lờ lửng ngoài khơi như ở biển Nha Trang không? Và cũng không đoán được lịch vận chuyển của các chiếc thuyền sẽ thay đổi như thế nào trong những ngày trời lạnh của mùa Đông hay những ngày giông bão. Nhưng tôi hình dung được cảnh tàu đêm di chuyển như thế nào với sự hỗ trợ bởi ngọn đèn Hải Đăng Hòn Chút này. Tôi nghe nói Hải Đăng này được xây đựng từ thời Pháp thuộc, nhưng không được nghe ai kể tỉ mỉ về sự xây đựng của những người tiên phong để hiểu rõ mục đích của việc làm. Tôi chỉ hiểu rõ giá trị của ngọn Hải Đăng Hòn Chút trong tình hình hiện thời là ngọn đuốc hữu ích giúp ngư dân của đảo Bình Hưng biết rõ thuỷ lộ để vận chuyển dễ dàng và thuận lợi trong đêm tối. Đồng thời cũng là nhà trinh thám lợi hại đối với những âm mưu phá hoại từ bên ngoài.
Tôi đã từng tham quan nhiều ngọn hải đăng trong và ngoài nước nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy xúc động khi đứng nơi ngọn Hải Đăng Hòn Chút này. Nằm ngay cửa vào vịnh vòng cung nước sâu và kín gió, đảo Bình Hưng cùng với đảo Bình Ba thực sự là tiền đồn quan trọng của căn cứ quân sự Cam Ranh. Nếu trước đây tôi tự hào vịnh Cam Ranh là một món quà quý giá của thiên nhiên dành cho dân Việt, thì hiện tại tôi cảm thấy an tâm khi nhìn thấy vị trí kiên cố của ngọn Hải Đăng trên hòn đảo Bình Hưng này. Ngọn đuốc của đảo sẽ bảo vệ sự an toàn của ngư dân và góp phần trong việc duy trì và bảo vệ lãnh hải của đất nước.
Có lẽ ngại độ cao nên chỉ có một số em họ và tôi đi lên tận ngọn hải đăng trong lúc những người khác đứng ở dưới chờ.
Khi nhóm tham quan hải đăng chúng tôi đi trở xuống, cả nhóm nhập chung rồi theo ông chủ nhà trọ thám hiểm những nơi gần đó để chụp hình.
Ông chủ nhà trọ hướng dẫn chúng tôi đi xuống vài nơi đặc biệt của vùng núi rồi quay lên phía khu biên phòng của nhà hải đăng ngay. Các em tôi thấy vậy cũng vội vàng đi theo ông.
Vài đứa em của tôi và tôi không muốn rời quang cảnh xinh đẹp và huyền diệu xung quanh mình.
Vợ Chồng Đặng MinhTâm và Cung Phú Quốc |
trông giống như động thiên thai để chụp hình. Thực tế cái hang động không thực sự hoang sơ như hình thức. Những lớp xi măng tráng láng bằng phẳng và chiếc xích đu dù đơn điệu thô sơ đều là dấu tích ghi lại sự can thiệp và tham gia của bàn tay người.
Càng đi xuống núi, chúng tôi càng muốn khám phá nhiều hơn và đi xa hơn nhưng vì những tiếng gọi í ới hối thúc chúng tôi đành phải quay về theo nhóm người đang đến chỗ hai chiếc xe đang chờ.
Tài xế hai chiếc xe điện có lẽ hiểu thời giờ còn hạn hẹp nên chạy rất nhanh. Chưa đến nửa tiếng, chúng tôi đáp về lại bến tàu của đảo Bình Hưng ngay. Lúc này đường ven biển đông đúc và nhộn nhịp hơn lúc chúng tôi đến rất nhiều.
Đàn ông, đàn bà, thanh niên hè nhau chuyển hải sản lên bờ, kẻ khiêng người vác qua lại đông đúc, cảm tưởng như chật cả đường.
Kẻ mua người bán tấp nập tạo cho không khí buổi chiều ở bến tàu trở nên sống động và náo nhiệt vô cùng. Hàng quán lúc này được bày bán nhiều hơn với các loại thức ăn khác nhau.
Không cưỡng được cái thèm, tôi vòi Cúc, em gái ruột của tôi mua cho ít cái bánh chuối nướng. Loại bánh chuối nướng là một trong những loại bánh tôi rất thích ăn nhưng sau này người bán thường thêm thắt màu mè hay cải biên theo các dạng khác nhau nên đã đánh mất sự khao khát của tôi. Còn bánh chuối nướng ở đây tuy không được nướng bằng lá chuối nhưng cách làm giống như cách mà tôi thường ăn trước năm 1975 ở Nha Trang. Chuối được cuốn bởi xôi nếp và dừa rồi nướng với than hồng, sau đó bày ăn với nước dừa và đậu phọng rang giã nhỏ.
Các em tôi đã mách nhỏ rằng chúng đã đặt chủ nhà trọ làm nhiều thức ăn cho bữa cơm tối và còn chuẩn bị nhiều món ăn tráng miệng cho nên chúng tôi không nên mua thêm thực phẩm gì khác nữa, nhưng sự thèm thuồng đã khiến tôi phớt lờ và Cúc vẫn chiều ý tôi.
Đúng như các em tôi nói, bà chủ nhà trọ cùng em gái bà đã chuẩn bị thức ăn tươm tất cho chúng tôi tại nhà em gái của bà ngay đúng lúc chúng tôi tham quan khu hải đăng về. Các món cá kho, mực xào, ốc hấp, canh chua, xà lách rau sống dưa leo và nước mắm ớt xiêm sắp đặt sẵn sàng và ngăn nắp với chén đũa muỗng sạch sẽ trên nền nhà láng bóng khiến tôi cảm thấy hài lòng và cảm phục. Cách trình bày các món ăn hợp nhãn đã làm tôi ưa thích; đến khi nếm vị ngon của từng món tôi ngưỡng mộ đầu bếp thêm hơn.
Nếu đầu bếp cho ăn những món cầu kỳ như bún, phở, mì thì làm sao tôi có ấn tượng bằng bữa cơm gia đình! Trong ý nghĩ của tôi, cơm và chén nước mắm chấm chung luôn là món ăn truyền thống của những gia đình Việt. Giờ đây, cơm và nước mắm ớt kết hợp với các món hải sản chế biến qua cách xào, hấp, nấu canh đã tạo cho một bữa ăn hoàn hảo và ngon lành.
Không phân biệt chủ khách, chúng tôi rối rít mời vợ chồng chủ nhà trọ cùng ăn. Và cả hai vui vẻ ưng thuận. Tuy nhiên, họ chỉ lịch sự ngồi để tiếp khách và tạo nên sự gần gũi với mọi người. Không ngại xa lạ, chúng tôi đều giới thiệu tuổi tác và tâm tình về thân thế của mình.
Qua trao đổi, tôi được biết vợ chồng chủ nhà trọ xấp xê lứa tuổi với chị em tôi. Lứa tuổi đủ có kinh nghiệm để giữ gìn sự đẹp đẽ và ý nghĩa của nền văn hóa từ lâu đời.
Từ lúc về thăm gia đình ở Việt Nam , tôi được mời đi ăn ở nhiều nhà hàng nhưng chưa bao giờ tôi được ngồi ăn trên nền nhà giữa những người thân trong không khí vui tươi và ấm cúng như chiều tối hôm ấy.
Sau bữa ăn, anh chị em chúng tôi xúm xít lại đàn hát. Ông chủ nhà trọ cũng đến tham gia. Sau đó ông chủ tịch đảo đến thăm hỏi chúng tôi và góp vui vài bài hát. Khi ông chào từ giã, chúng tôi tặng ông tên" Chúa Đảo"!
Tôi chỉ ngồi trong giây lát rồi trở về phòng. Những cảm giác buồn nhớ và chán nản trong lúc khởi hành đã thay bằng niềm vui sướng tràn ngập trong lòng và tôi đánh một giấc thật say ngay sau đó.
Sáng hôm sau, chúng tôi đều dậy sớm để chuẩn bị cho chuyến tham quan các nơi đặc biệt của vùng đảo Bình Hưng như anh chủ nhà trọ dự định. Anh nói chúng tôi phải ăn xong bữa sáng trước bảy giờ vì sẽ có tàu đón chúng tôi vào lúc bảy giờ. Chúng tôi nhắc nhở nhau y theo lời yêu cầu bằng cách cài đồng hồ báo thức và đập cửa phòng gọi nhau dậy để giữ đúng giờ. 6 giờ 10 phút chúng tôi đã rời khu nhà trọ đi bộ xuống bến.
Bến tàu buổi sáng đông đúc và nhộn nhịp chẳng kém gì bến tàu chiều tối.
Ngang qua hàng bún, chúng tôi xà ngay vào hàng bánh căn nơi chị chủ nhà trọ đang ngồi cạnh cô bé bán hàng. Lúc này tôi nhớ lại lời hứa của chị trong bữa ăn chiều hôm qua. Nghe chị nói bữa ăn sáng sẽ là món bánh căn, tôi tưởng sẽ ăn sáng ở nhà em gái chị, đến khi ra quán bánh căn ở bến tàu này, tôi mới hiểu chị đặt người bán làm trong lúc cẩn thận mang theo xoài bằm và mực bóc sẵn.
Có lẽ đã biết Bánh Căn là món ruột của dân Nha Trang nên chị đã chuẩn bị kỹ để chiều theo gu của khách. Thực tế, chúng tôi chỉ thích ăn bánh căn trơn hơn là thêm mực, tôm hay trứng.
Người Nha Trang chúng tôi thường thích ăn món bánh căn với mỡ hành và nước mắm hoặc mỡ hành với xoài bằm và mắm nêm. Mỡ hành luôn là món quan trọng đối với loại bánh căn làm bằng bột gạo đun chín trên những khuôn đất nóng. Nếu không có mỡ hành trong nước chấm, thì bánh căn sẽ trở thành vô vị, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên cách ăn của người Nha Trang chúng tôi làm cô bán hàng quan ngại và tỏ vẻ không hài lòng. Cô cảm thấy chúng tôì đã dùng nhiều mỡ hành khi chúng tôi múc mỡ hành bỏ vào những chén mắm. Sự lo lắng của cô khiến tôi nhớ đến những cái bánh chuối nướng chiều hôm qua. Vị bánh chuối nướng không khác vị bánh chuối nướng tôi đã từng ăn, chỉ khác là bánh chuối ở đây thiếu mùi nướng cháy của lá chuối. Từ những chuyện này, tôi đoán là rau xanh rất khan hiếm trên đảo Bình Hưng này và có lẽ chuyện trồng trọt thực vật trên đảo rất khó khăn.
Nhìn vẻ không vui của cô bán bánh căn, các em họ của tôi giải thích cho cô biết rằng chúng tôi chỉ dùng hành mỡ trong mắm chứ không cần cô trét trên từng cái bánh.
Chị chủ nhà trọ cười hiền hòa rồi giải thích thêm cho cô bé biết cách ăn hành mỡ với bánh căn khác nhau ở mỗi vùng. Nếu cô bé hiểu cách ăn của khách và làm theo cách ăn ấy thì sẽ không hề cảm thấy thiệt thòi. Giải thích xong, chị tính tổng cộng số bánh mà chúng tôi đã ăn và trả tiền cho cô bé. Sự bất đồng được giải tỏa bằng những nụ cười thông cảm.
Rời hàng bánh căn, nhóm đàn bà chúng tôi bước sang hàng cà phê nơi cánh đàn ông đang ngồi. Lướt mắt qua những ly cà phê và những ly nước có màu xanh lá non trên bàn, tôi vội nói:
"Chị chỉ ngồi đây chơi chờ đến lúc đi thôi chứ không uống cà phê hay nước ngọt gì cả."
Minh Tâm lắc đầu:
"Đây không phải nước ngọt đâu chị. Nước rong biển do bà chủ đây chế biến đó!"
Tôi vui mừng hỏi:
"Ủa? Nước rong biển chứ không phải nước ngọt sao? Vậy gọi cho chị một ly đi!"
Bà chủ quán nghe gọi thêm nước, mở tủ lạnh lấy chai nhựa chế nước màu xanh non vào một cái ly rồi mang ra cho tôi. Thấy tôi nhìn chằm chằm cái chai, bà giải thích chai đựng nước rong biển là chai nước cũ được tái sử dụng. Bà lấy rửa sạch sẽ trước khi bà chế nước rong biển vào. Tôi mỉm cười gật đầu tỏ ý tin tưởng vào sự sạch sẽ của bà. Nhâm nhi thưởng thức vị mát ngọt và ngon tuyệt của nước rong biển, tôi mỉm cười kín đáo.
Tôi đắc ý với nhận định ban đầu của mình: "Người dân ở đảo Bình Hưng này rất thông minh và tháo vát!" Hòa với những lời ca tụng của các em tôi, tôi không ngừng khen sáng kiến tuyệt vời của bà chủ quán. Thật tình tôi không còn đủ chữ nghĩa để khen ngợi và bày tỏ sự biết ơn đối với việc làm của bà. Đã lâu lắm tôi chưa được nếm lại những món ăn chế biến từ rong biển của Cam Ranh. Vị nước rong biển kèm theo mùa thơm của lá dứa đã khơi cho tôi thêm nỗi nhớ về những ngày cũ. Tôi nhớ làm sao những ngày đầu tiên tôi ăn những món canh rong và chè rau câu của chị Giang nấu ở cây số 9 Cam Ranh! Như thế, món ăn thường gợi lại kỷ niệm của giai đoạn thời gian và không gian mình đã trải qua chứ không chỉ bởi một bài ca, một kỷ vật hay một khung cảnh.
Bà chủ quán cà phê tâm đắc với những lời khen của chúng tôi, đem gói rong biển khô ra khoe cách nấu. Vợ Phú Quốc hỏi tỉ mỉ cách nấu xong mua mấy gói rong biển khô ngay.
Trả tiền nước xong, tàu chưa đến đón chúng tôi. Nghĩ là còn sớm nên các em họ của tôi đều quay trở về nhà trọ để cất những gói rong biển khô đồng thời lấy thêm những đồ dùng vì vội đi nên quên lấy. Trong khi chờ đợi mọi người trở lại, tôi rủ Cúc, em gái tôi, đi dọc theo ven biển chụp hình. Lúc này vẫn còn vô số ghe nhỏ và chiếc thuyền lớn dọc theo bờ. Vài chiếc thuyền không hiểu rời đảo từ lúc nào mà đã cập bến với hành khách và những thùng đầy ắp cá, mực và tôm.
Tôi tinh nghịch khiêng các hộc hải sản của họ giả làm người buôn để chụp hình. Mặc dù mới sáng sớm, những người chủ hàng không hề trách cứ chuyện tôi nghịch phá hàng của họ ngay trong lúc "mớ hàng sớm mai" mà chỉ đưa mắt nhìn tôi với nụ cười thân thiện.
Lang thang trên bến đáp tàu một lúc tôi đi ngược lại ven biển nơi một chiếc tàu đang từ từ tiến vào bờ.
Mặc dù tàu chở chúng tôi ra đảo Bình Hưng chiều hôm trước có tên là tàu Chín Được, tôi vẫn linh tính chiếc tàu có chữ Sáng Ra này sẽ đón chúng tôi tham quan các đảo; cho nên, tôi cất tiếng hỏi người chủ tàu có phải anh đến đón nhóm mười ba người ở Nha Trang đi tham các bãi biển quanh đảo Bình Hưng không. Anh chủ tàu gật đầu nói phải rồi mời hai chị em tôi lên tàu.
Giống như những người dân đảo mà tôi vừa gặp, anh chủ tàu rất thân thiện và dễ dãi. Anh cho phép chúng tôi chụp hình mọi nơi trên tàu ngay cả chỗ tay lái chứ không hề kiêng cử gì.
Khi các em họ của tôi lên tàu đầy đủ, anh đề máy cho khởi hành ngay. Anh không bắt buộc chúng tôi mặc áo phao và cũng không hề quan tâm chuyện chúng tôi có không biết bơi hay không. Có lẽ anh đã khá tự tin khả năng của mình đối với những nguy hiểm trên biển và cũng có thể anh lạc quan với thời tiết khá đẹp lúc bấy giờ. Chúng tôi không rõ lý do vì sao chuyến du hành trên biển lúc này khác hẳn những chuyến đi chơi các đảo khác nhưng cảm thấy rất an tâm và thư giản vì tin tưởng là mình đang đồng hành với người trưởng tàu đầy bản lãnh và tự tin.
Khi chiếc tàu vượt ra khỏi đám ghe tàu chi chít gần bờ, nó phóng nhanh ra biển như con cá lướt nhanh trên mặt nước vì phấn khích. Giữa biển rộng, trời xanh, khí trời mát mẻ, chúng tôi ai nấy đều hân hoan và thích thú. Nhìn lại đảo Bình Hưng lúc này chỉ còn thấy đồi núi và ngọn hải đăng cao chót vót.
Mặc dầu biển khá êm nhưng có lẽ chiếc tàu chạy khá nhanh khiến vài người em tôi bị say sóng. Còn tôi, khá thích thú khi được hải du trong vùng biển gần vịnh Cam Ranh nên quyết leo tận nóc thuyền
để ngắm cảnh xung quanh
và chụp hình.
Chụp chùng Minh Tâm vợ Phú Quốc |
Chẳng mấy chốc, anh chủ tàu báo cho chúng tôi tàu đang tiến vào hang đá. Anh bảo nếu ai muốn thám hiểm thì có thể nhảy xuống tàu, bơi sâu vào trong hang và anh sẽ chờ ngoài cửa hang khoảng nửa tiếng nhưng chúng tôi đều từ chối. Chúng tôi nói chỉ muốn tàu vào sát cửa hang để có thể chụp vài tấm hình làm kỷ niệm. Nghe thế, anh cố gắng điều khiển chiếc tàu vào sâu trong hang hơn.
Càng tiến sâu vào trong, tàu càng chòng chành nghiêng ngả. Bất kể điều nguy hiểm đang gần sát bên mình, chúng tôi cùng nhau cố gắng tiến gần mũi tàu để chụp hình với cửa hang. Đến lúc cả nhóm cùng ngồi trước mũi tàu để chụp hình chung, chúng tôi mới nhận ra là các vách đá trong hang gần như vây sát cả chiếc tàu.
Hoảng hồn, chúng tôi giục anh chủ tàu mau lái tàu ra khỏi hang. Tôi thật kinh hãi khi tưởng tượng những tảng đá ngầm nhọn hoắc dưới nước đục thủng chiếc tàu. Nếu thế, chúng tôi khó được tàu cứu hộ đến cứu một cách khẩn cấp. May mắn là tàu chúng tôi được điều khiển ra khỏi hang một cách an toàn. Quay lại nhìn cửa hang lần cuối, tôi chợt nghĩ đến cái tên cần lưu lại cho những bức hình chụp nên vội hỏi chủ tàu:
" Hang này tên gì vậy em?"
Anh chủ tàu đáp gọn:
" Tên Hang Tàu đó chị!"
Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi lớn:
" Ủa? Tại sao tên Hang Tàu?"
Anh điềm tĩnh nói với giọng đều đều:
" Tại cái tàu vào hang đầu tiên nên hang có tên là Hang Tàu!"
Tôi bật cười, gật gù nói theo: "À thì ra tàu vô đây trước tiên nên hang có tên HangTàu!"
Nói xong, tôi tự nhủ rằng mình may mắn vì đã không sơ suất thốt ra những điều đang nghĩ trong đầu:
"Tại sao gọi là Hang Tàu? Hang này ở trong hải phận Việt Nam phải là hang Việt Nam chứ!"
Rồi tôi chợt nhớ những cái tên đơn sơ và mộc mạc mà ngư dân đặt cho các đảo ở vùng biển Khánh Hòa như Hòn Rùa, Hòn Đỏ, Hòn chồng, Hòn Tre, Hòn Yến, Hòn Mũi, Hòn Sam, Hòn Ong, Hòn Lớn...và hiểu nguyên nhân vì sao tôi không thể xác định đảo Bình Hưng ở đâu khi các em tôi nói đến nó. Cái tên Bình Hưng mỹ miều đã thay cho Hòn Chút hay còn gọi là Hòn Tý trước đây đã làm tôi không thể xác định vị trí cuả hòn đảo này khi nghe về nó.
Rời Hang Tàu, chúng tôi được đưa đến bãi san hô. Anh chủ tàu khuyến khích chúng tôi lặn xuống biển ngắm những hình thù đặc biệt và đẹp đẽ của những khối san hô ở dưới đáy biển nhưng chỉ vài người đàn ông trong nhóm chúng tôi phóng xuống biển và lặn trong tích tắc rồi leo lên tàu ngay. Không ai nói gì về chuyện nhìn thấy san hô như thế nào. Có thể họ đã không lặn sâu để có thể thấy được những gì mà họ từng nghe quảng cáo.
Anh chủ tàu không nói năng gì, lặng lẽ đưa chúng tôi rời biển san hô đến bãi tắm có suối nước ngọt. Đến bãi này, anh khuyến khích tất cả chúng tôi nên vào bãi tắm rồi đi sâu vào đảo suối nước ngọt cho biết cảnh đẹp ở đó. Nghe như vậy tất cả đàn ông trong nhóm tôi phóng xuống biển ngay. Thấy mấy đứa em gái của tôi ngần ngừ không muốn rời tàu, anh khuyên họ nên xuống tàu vào bãi tắm chứ ngồi trên tàu lúc ngưng chạy máy bị sóng dồi sẽ bị say sóng nhiều hơn. Nghe thế, chúng tôi vội lấy áo phao mặc vào và lần lượt bám theo chiếc thang mà anh chủ tàu đặt sẵn để bước xuống nước. Tất cả tư trang, giỏ xách, điện thoại cầm tay và máy ảnh của chúng tôi đều lưu lại trên tàu nhờ anh giữ. Tôi rất muốn đem máy ảnh và cell phone để vào bờ chụp hình nhưng sợ bị ướt hư nên giao hết cho anh luôn. Tiếc rẻ tôi dặn anh chụp dùm cho vài tấm hình khi chúng tôi xuống nước. Anh gật đầu chiều ý ngay.
Khi ngâm mình trong nước biển tôi cảm kích lời khuyên của anh chủ tàu vô cùng. Làn nước mát đã cho tôi cảm giác dễ chiụ sau hơn một giờ ngồi trên tàu. Tất cả mấy đứa em tôi có lẽ đồng tâm trạng, đều lộ ra vẻ sung sướng khi vùng vẫy trong nước.
Thú vị với những gì đang tận hưởng, chúng tôi rủ nhau vào bờ cát trắng đang óng ánh phơi mình dưới ánh nắng vàng. Nước biển gần bờ trong xanh chẳng khác ngoài khơi. Màu xanh thạch của biển đã giữ những đôi chân của chúng tôi múa may thêm một lúc mới thả cho chúng bước lên bãi cát trắng mịn. Chúng tôi, người nằm trên cát tắm nắng, kẻ đi dọc bờ, người len lỏi qua các khối đá tảng để chụp hình một lúc rồi rủ nhau cùng đi sâu vào trong bãi tìm suối nước ngọt.
Cuối cùng, chúng tôi đã tìm đến vị trí suối nước ngọt đúng như lời hướng dẫn trước đó của anh chủ tàu. Lặng nhìn giòng nước suối trong suốt lộ rõ những đàn cá bơi qua lại trên những viên sõi đủ hình dạng và lòng suối đầy cát trắng mịn, tôi cảm tưởng như đứng trước hồ cá nhân tạo của một người chủ nuôi cá sạch sẽ và kỹ tính.
Sự trong suốt của nước suối khiến cho tôi tin nước suối ở đây rất tinh khiết. Nếu phải uống nước suối này có lẽ sẽ không bị nhiễm bệnh. Tôi chợt ngắm bóng mình qua giòng nước và cảm tưởng như mình đang soi gương. Quả như lời ca ngợi của anh chủ nhà trọ và anh chủ tàu, bãi suối nước ngọt quả là đặc biệt. Đặc biệt không phải vì nước suối trong veo, trong vắt mà vì giòng suối nước ngọt nằm ngay cạnh bờ biển mặn. Tôi không rõ triều cường ở vùng biển này như thế nào và vì sao suối nằm ngay cửa biển lại không bị ảnh hưởng nước mặn để thành nước lợ. Sự đặc biệt của giòng suối đã khơi nên sự thắc mắc vô biên trong tôi và tôi chắc rằng mình sẽ tìm hiểu thật kỹ về nó khi có dịp.
Hiện tại, tôi có thể khẳng định sự sạch sẽ của cả vùng nước biển mặn và giòng suối ngọt ở bãi này là do sự thưa thớt khách du lịch. Khác với Hòn Chồng, Tháp Bà, nhà thờ Núi và biển Nha Trang đông đúc khách du lịch Trung Quốc, tôi không hề thấy một người Trung Quốc nào tại đảo Bình Hưng. Có lẽ chính phủ không cho phát triển du lịch ở nơi đây nên các nhà đầu tư không có cơ hội tiến hành.
Lúc bơi về tàu để quay trở lại đảo Bình Hưng, anh chủ tàu đã giúp tôi khẳng định điều tôi suy đoán. Ngang qua bãi biển nơi có một dọc khu nhà xây dựng lở dở và hoang tàn, anh chủ tàu cho chúng tôi biết đó là khu xây dựng du lịch thất bại bởi vì người bỏ vốn đầu tư không được phép tiếp tục phát triển du lịch trong vùng biển này.
Nghe thế, tôi cảm thấy an lòng. Theo tôi, chuyện kiểm tra thẻ căn cước ở hai đảo Bình Ba, Bình Hưng và chuyện ngăn cấm du khách nước ngoài không được lưu trú nhằm mục đích bảo đảm an ninh cho căn cứ quân sự ở Cam Ranh là sự cần thiết đối với Việt Nam. Mai này nếu tôi không còn được cho phép đến nơi đây vì lý do chính đáng như thế, tôi sẽ vui sướng và an tâm khi biết chắc rằng bờ biển và hải đảo của Tổ Quốc tôi luôn được bảo vệ một cách chắc chắn và tuyệt đối.
Tất cả đều đồng ý là khi về thẳng luôn đảo Bình Hưng để mua hải sản ăn kèm với những thức ăn đem theo. Nghe thế tôi mừng lắm. Tôi vốn không câu nệ chuyện ăn nhà hàng khi đi du lịch, nay không phải leo lên những nhà bè nơi mà tôi luôn có ý nghĩ là nếu tôi đến đó tôi sẽ góp phần vào việc làm ô uế môi trường sạch đẹp và huỷ hoại nguồn sống của biển quê tôi.
Nước biển ở đây trong xanh là điều kiện tự nhiên vô cùng quý giá làm tăng thêm vẻ đẹp của đảo Bình Hưng đồng thời tạo điều kiện cho sự phát triển giống tôm hùm. Nếu kinh doanh du lịch mở rộng, môi trường sạch đẹp này sẽ bị huỷ diệt trong phút chốc. Ngư dân ở đây chắc chắn sẽ bị thất thu nguồn đánh bắt hải sản, đặc biệt là tôm hùm.
"Không!" là câu trả lời cho câu hỏi tôi tự đặt.
Mười hai giờ trưa, tàu Sáng Ra đưa chúng tôi trở lại đảo Bình Hưng.
Về nhà trọ tắm rửa xong, chúng tôi bày thức ăn trưa ngay.
Vợ Phú Quốc và vợ Quỳnh Anh đi chợ mua thêm các loại hải sản đặc biệt của đảo Bình Hưng để mọi người có dịp thưởng thức những món lạ của đảo.
Những món ốc, sò tươi roi rói rất ngon nhưng đặc biệt nhất là món Nhum nướng hành mỡ.
Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi ăn con Nhum. Là dân sống ở miền biển, không ai xa lạ gì với con Nhum bởi vì nó chính là con cầu gai, loại sinh vật mà tôi thường tránh xa khi đi tắm biển ở Bãi Tiên, Bãi Dương, Hòn Chồng hay Nha Trang. Tôi rất sợ những chiếc gai nhọn của con cầu gai này vì những cái gai chích của chúng không những làm chảy máu mà còn gây đau nhức và sưng mủ. Cảm giác sợ cái hình thù đầy gai góc khiến tôi không bao giờ có ý nghĩ đây là con vật để ăn và tôi không hề thấy ai nấu nướng món cầu gai trong quãng thời gian thơ ấu.
Ngày nay không hiểu xuất phát từ đâu con cầu gai có tên Nhum đã trở thành món thịnh hành chẳng kém gì tôm hùm.
Và tôi chỉ thử cho biết nhưng không thích lắm. Ba giờ chiều chúng tôi thu dọn hành lý trở lại tàu Sáng Ra như giao kèo với anh chủ tàu.
Hai mười phút sau, tàu Sáng Ra đưa chúng tôi đáp vào đất liền. Vừa lên bờ, chúng tôi đến bãi đậu xe lên đường về nhà ngay. Ngang qua trạm thu lệ phí tôi mỉm cười khi nghĩ đến chữ Trạm Kiểm Soát. thay thế cho chữ Trạm Thu Lệ Phí. Đây là nơi không kém quan trọng cho việc bảo đảm an ninh của đảo Bình Hưng.
Chuyến du lịch đảo Bình Hưng của chúng tôi chưa tròn hai ngày nhưng tôi đã thu thập được nhiều điều mới mẻ.
Giờ đây khi nghe nhắc đến chữ đảo Bình Hưng, tôi sẽ nhớ đến những nụ cười thân thiện, những lời nói hòa nhã của những người dân chài đôn hậu và chất phát ở đó. Chắc chắn tôi sẽ nhớ nhất và nhớ mãi vùng biển trong xanh và sạch sẽ của đảo Bình Hưng. Trong niềm thương nhớ này, tôi hy vọng sự thông minh và nhân hậu của những người sống ở đó giữ mãi màu xanh tươi đẹp của biển.
Cung Thị Lan
Ngày 11 tháng 4 năm 2017
No comments:
Post a Comment