Hôm nay chúng tôi rời khách sạn Mono Lake , lái xe thuê hướng về Gosh Town Bodie(thành phố ma Bodie)
Mặc dù đã biết tin chính phủ liên bang vẫn còn giữ chỉ thị đóng cửa nhưng chúng tôi vẫn đi liều. Quyết định rằng : Nếu người ta không cho vào tham quan thì chúng tôi sẽ trở về.
Vì trời khá sớm, ước định thời gian đến Gosh town trước giờ mở cửa, chúng tôi ghé hồ Lundy chụp cảnh rạng đông.
Mặc dù đã biết tin chính phủ liên bang vẫn còn giữ chỉ thị đóng cửa nhưng chúng tôi vẫn đi liều. Quyết định rằng : Nếu người ta không cho vào tham quan thì chúng tôi sẽ trở về.
Vì trời khá sớm, ước định thời gian đến Gosh town trước giờ mở cửa, chúng tôi ghé hồ Lundy chụp cảnh rạng đông.
Bởi thành phố ma Bodie có lịch sử khá thú vị cho nên chúng tôi nhất quyết đến tận nơi. Theo tài liệu từ Internet, Wakeman S. Bodey là người đầu tiên từ New York đến tìm vàng.
Năm 1859, Bodey phát hiện ra mỏ vàng nhưng bị chết thảm
trong trận bão tuyết. Sau khi ông qua đời, người ta đã lấy tên ông để đặt tên
cho thành phố.Khi những quặng vàng lớn ở
đây được khai thác, dân số của Bodie tăng không ngừng .Năm 1932 toàn bộ thành
phố Bodie này bị tàn rụi bởi một trận cháy kinh hồn do một trò chơi gì đó của đứa
trẻ mới ba tuổi. Mọi người di tản đi hết
chỉ có một số ít người ở lại nhưng chết dần. Theo truyền thuyết, những hồn ma của
những người đàn ông bị sát hại viếng họ, lắc tay họ rồi họ chết vì bệnh lạ
Chúng tôi đã may mắn được cho phép vào nơi đây bởi Gosh town Bodie thuộc tư nhân chứ không thuộc Liên Bang
Khá nhiều du khách từ các nơi đến. Nhiều nhất là Châu Âu.
Mê hoặc với những di tích xung quanh, tôi đi từ nơi này đến nơi khác hàng giờ. Khung cảnh như tái hiện lại đời sống và sinh hoạt của người dân Bodie như thế nào, điều kiện sinh hoạt khó khăn ra sao và họ đã vượt qua những sự khó khăn ấy bằng những cách nào.
Thành phố, nhà thờ, trường học, ngân hàng, khách sạn, bưu điện,trạm cứu hỏa cho tôi tưởng tượng được hoài bão cuộc sống an bình của dân Bodie cho dù họ không thể nào thoát khỏi không những cuộc tranh giành , đấu súng, cướp ngựa, cướp của, giết người … khi những quán bar quán rượu, nhà tù và nghĩa trang là những dấu tích hùng hồn còn lưu lại.
Vì quá say mê với những di tích trong thành phố này tôi đi bộ không ngừng trong 4 giờ đồng hồ. Do không mang giày bata nên tôi bị tét gân chân sau khi thực hiện chuyến đi này!